Tôi hào hứng kể lại cho cô bé đồng nghiệp mới vào nghề về những sự cố của tôi thưở chập chững vào nghề. Ngày ấy, tôi mới được thả ra bay chính thức, sau 5 tháng huấn luyện căn bản. Tôi còn nhớ như in chuyến bay đầu tiên đi tàu bay ATR 72 bé xíu bé xiu với gần 70 khách.
 |
Nghề tiếp viên hàng không và những rủi ro khóc khuất chưa ai biết |
Hôm ấy tổ tiếp viên có chị tiếp viên trưởng, 1 chị tiếp viên chính thức, và tôi - tiếp viên thực tập. Khoang máy bay đã bé, đã thấp, vậy mà hơn 70 con người chui ra chui vào. Đi Phú Quốc, nên hầu hết đều là khách Tây, mà Tây thì họ to vật vã chứ có mi nhon như người châu Á mình đâu. Có vài bác còn đứng thẳng là đảm bảo đầu sát trần máy bay, thậm chí có người phải cúi đầu xuống vì chạm nóc. Bác Tây vừa to béo vừa đô con, đi đến đâu như tảng thịt chắn lối đi đến đấy nhìn đến là ngộp thở. Đã vậy, giờ Boarding (cho khách lên tàu bay) đúng buổi trưa nắng, máy thổi không đủ đô để làm cho cái tàu bay mát hơn nổi, lối đi đã bé tí không bao giờ đủ cho 4 cái chân đứng dàn ngang được, vậy mà một vài cô chú Việt dễ thương còn lỡ đi quá số ghế, chen nhau quay lại, khiến con tàu bay nó đã ngộp lại còn ngộp hơn...