![]() |
Con sông dùng dằng con sông không chảy |
Sáng ngủ dậy, đốt điếu thuốc, ngồi nhìn ra vườn. Hình như trời đang mưa. Bước ra hiên gỡ chiếc quần bé tí, gập lại rồi áp lên mặt.
Ngoài đường hình như mưa đang rơi, bất chợt thấy lòng mình nằm trong câu thơ rất cũ.
"Nhịp cầu cong và con đường thẳng
Một đời anh đi mãi chẳng về đâu
Con sông dùng dằng con sông không chảy
Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu"
Lâu lắm mới thấy, hóa ra mình vẫn yêu thơ, khác hẳn cái vẻ bất cần và có phần mai mỉa của mình khi nửa đùa, nửa thật nói với mấy thằng bạn "thơ đối với tao chỉ là những câu văn xuống hàng, vừa vô nghĩa vừa nhảm nhí".
Một đời anh đi mãi chẳng về đâu. Mịa, sao lại có những câu hay ho và tài hoa đến thế nhỉ?
Theo Song Hà
Bình luận của bạn sẽ được xem qua trước khi đăng. Bạn vui lòng chờ nhé